DAĐG – Chương 48 + 49 + 50


Do Mộc Nhiên tỷ đag có việc bận nên chưa beta được nên mn đọc trước cái bản đầy sạn này nha (._.) Sau khi Mộc Nhiên tỷ quay trở lại sẽ beta sau ^^.

 

Chương 48: Lại hợp được rồi (Trung)

 

Một câu nói, vỏn vẹn ba chữ, lại khiến Mộc Triệt không cầm được nước mắt, nhớ đến cuộc sống một tháng qua, cậu thật hận không thể cầm đao giết chết nam nhân này!

Dù nam nhân thật sự không còn hứng thú với cậu, chí ít cũng phải nói rõ ràng, đừng để cậu ôm hi vọng, không ngừng giãy dụa trong đau khổ cùng tuyệt vọng! Không biết cậu đã tự hỏi bao nhiêu lần, rốt cuộc cậu không đúng cái gì? Làm sai việc gì? Vừa đợi một ngày nam nhân sẽ đột nhiên trở về bên cậu, lại vừa bị những câu hỏi này bức đến điên.

Nếu như đây cũng là một loại dạy dỗ của nam nhân, cậu không chịu nổi, thật sự không thể chịu đựng được nữa!

 

“Tại sao? Vì sao một tháng này anh đối xử với tôi như vậy? Anh thật sự muốn bỏ rơi tôi có đúng không? Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Hay anh không còn hứng thú? Tại sao anh không trực tiếp nói ra?”

“Cậu nói trước, tại sao biết rõ tôi muốn bỏ rơi cậu, còn muốn mặc quần trinh tiết?”

“Tôi, tôi cảm thấy, chỉ cần mình còn mặc nó, có lẽ một ngày anh sẽ trở lại… Tôi biết mình thật sự vừa ngốc vừa ti tiện, nhưng lại thực sự, thực sự thích anh… Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy…”

Nhìn Mộc Triệt nói đến một nửa đã khóc không thành tiếng, Nghiêm Chính Quân ôn nhu đem cậu ôm vào trong ngực, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, giống như đang dùng thân thể xác nhận sự tồn tại của đối phương.

“Hôm đó, tôi thật sự rất tức giận.” Nghiêm Chính Quân nói xong, lại cọ xát an ủi Mộc Triệt, “Tôi hiểu cậu đưa tiền cho tôi giữ sẽ cảm thấy bất an, cho nên dù cậu chần chừ do dự, tôi cũng không có ý trách cứ. Thế nhưng khiến tôi không nhịn được, là sự im lặng của cậu, cậu cuối đầu cái gì cũng không nói.”

“Kỳ thực không cần cậu nói, tôi cũng có thể đoán được điều cậu nghĩ. Nhưng muốn chính cậu nói, là để cậu hoàn toàn phục tùng. Khiến cậu trước mặt chủ nhân không còn bí mật, tất cả mọi thứ của cậu đều thuộc về tôi, cho dù là những suy nghĩ trong đầu. Lúc đầu cũng nhất thiết phải nói ra, nhưng ít nhất phải trả lời câu hỏi của tôi, cậu không đáp lại chính là cự tuyệt dạy dỗ, đây mới là nguyên nhân khiến tôi thật sự tức giận.”

“Như vậy anh liền phạt tôi! Tôi cũng biết mình làm anh tức giận, nên dù bị anh làm cũng nhịn, tôi luôn muốn nói xin lỗi với anh!”

“Không, kỳ thực sau đó tôi cũng đã tha thứ cho cậu. Trong quá trình dạy dỗ, loại tình huống này rất bình thường, nhất là nô lệ chưa từng bị dạy dỗ, nhân cách độc lập của một người phải dùng hai mươi mấy năm mới bồi dưỡng ra cũng không thể bị phá hủy đơn giản đến thế. Tôi chỉ là…đột nhiên cảm thấy, tôi không nên đưa cậu vào con đường này.” Nhất là người như cậu, nhiều thứ so với người bình thường đều tốt đẹp hơn, hắn không nên nhất thời xúc động liền kéo cậu vào những việc như thế. Sỡ dĩ rời khỏi một thời gian, là bởi có một số việc, hắn nhất thiết phải hiểu rõ ràng.

Ánh mắt của Mộc Triệt đột nhiên sáng lên, “Anh không chán ghét tôi, mà là hối hận khi biến tôi thành một nô lệ?” Còn hơn bị nam nhân chán ghét mà vứt bỏ, nguyên nhân này đối với Mộc Triệt chính là khiến cậu cảm thấy được sự an ủi.

Cho dù hắn không nên chạm vào cậu hắn cũng đã làm rồi, thời gian một tháng cũng khiến hắn hiểu rõ, nếu Mộc Triệt không muốn trở lại sinh hoạt như trước, hắn sẽ mang theo cậu cùng nhau trầm luân, huống chi, cậu ngàn vạn lần không muốn chia tay hắn.

Nghiêm Chính Quân ôn nhu cọ lên mặt cậu, nhỏ giọng nói, “Một tháng này, cậu biết tôi trải qua thế nào không?”

Khi chính mình đau khổ, kỳ thực nam nhân này cũng đau sao? Cậu vẫn cho là nam nhân bỏ rơi mình, khẳng định hắn đã tìm được nô lệ mới, chỉ cần nghĩ đến khi mình đau khổ, nam nhân lại vui vẻ ôm người khác, oán giận của Mộc Triệt càng nhiều hơn. Thế nhưng, chẳng lẽ hắn cũng không vui gì?

 

“Tôi cả ngày như kẻ biến thái núp trong tối nhìn cậu, muốn đến gần, muốn cảm nhận được sự tồn tại của cậu, lại một bước cũng không thể tiến đến. Tôi mỗi đêm vừa nhìn ảnh chụp webcam trước đây, vừa nghĩ đến chính tôi bỏ cậu ra, liền không nhịn được tự giễu bản thân, là tôi tự làm tự chịu!”

“Vậy tại sao anh không đến tìm tôi?”

 

 

 

 

 

Chương 49: Lại hợp được rồi (Hạ)

 

Nam nhân đột nhiên ôm chặt cậu, chăm chú tựa như sợ cậu sẽ bỏ chạy, dùng thân thể dán chặt với nhau như nói ra nhớ nhung của hắn với cậu, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Mộc Triệt.

“Tại sao không tới tìm tôi? Hay là muốn đến nhưng không thể? Anh còn chuyện gì giấu giếm tôi sao?”

“Không nên hỏi, chỉ cần tin tưởng tôi, cái gì cũng không cần hỏi!”

“Vậy hiện tại, sao anh lại trở về?”

“Nhìn cậu vẫn còn mặc quần trinh tiết của tôi, tôi làm sao nhịn được! Thật xin lỗi, tôi sẽ, tôi hứa tôi sẽ bảo vệ cậu, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi đều sẽ bảo vệ cậu!”

Lời Nghiêm Chính Quân nói khiến trong lòng Mộc Triệt một trận bất an, vội hỏi, “Đây là ý gì? Anh nói lời này là có ý gì?”

Nam nhân nhẹ nhàng bưng kín miệng cậu, ôn nhu nói, “Tôi nói là nếu như. Tôi đã đưa cậu vào con đường này, thì sẽ cùng cậu đi đến cuối cùng. Cho nên cậu không cần lo lắng, cái gì cũng không cần nghĩ, tất cả đều giao cho tôi.”

Ký ức bị vứt bỏ vẫn rõ ràng khắc sâu trong đầu, khiến Mộc Triệt hiện giờ khó mà tin tưởng hứa hẹn của nam nhân, nhưng nhìn hắn vẫn ôm chặt bản thân, bộ dáng hoàn toàn nhận lỗi cùng lưu luyến không buông, oán khí nơi đáy lòng liền vơi đi đôi chút, ai kêu cậu đã yêu hắn rồi, nhìn hắn thành tâm nói lời xin lỗi, cho hắn một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội.

Yên lặng, Mộc Triệt đem một chuỗi chìa khóa nhỏ giao cho nam nhân.

Cúi đầu nhìn đến xâu chìa khóa trong tay, nam nhân lập tức nở nụ cười, dán lên tai cậu cười nói, “Có phải không nhịn được muốn tôi làm cậu ngay tại đây?”

(Nhanh vậy á? 0o0???)

Chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc của nam nhân, hơi thở tựa như hương thôi tình, dục hỏa trong thân thể Mọc Triệt đã sớm rục rịch đứng lên, hiện tại lại nghe được lời nói như vậy, dương vật dưới háng dĩ nhiên không kìm được mà cứng lên. Huống chi bộ phận đang gắng gượng bên dưới của nam nhân cũng tràn đầy ám chỉ cọ lên háng cậu.

Thế nhưng bị bỏ rơi một tháng Mộc Triệt cũng chưa có quên!

“Anh năm phần chung có thể làm được sao?” 

“…” Năm phần chung… tiểu yêu tinh là nguyền rủa hắn xuất tinh sớm sao?

“Anh nếu năm phần chung làm không được, tôi liền cản không được đi phân hán xe tuyến. Tôi muốn là cản không nổi xe tuyế kia, ngày một Tổng giám đốc không nhìn thấy tư liệu, Từ Kinh xác định sẽ đuổi việc tôi, anh ở công ty liền không thể nhìn thấy tôi nữa.”

(Đọan trên thứ lỗi mình không hiểu hai người đang nói về cái gì hết :((( bạn nào biết thì giúp mình với a.) 

Khóe mắt nhìn Mộc Triệt đang dở trò đùa dai, Nghiêm Chính Quân chỉ có thể cười khổ, vỗ mạnh lên mông cậu, “Buổi tối tới nhà tôi?”

“Được, sau khi tan việc tôi sẽ về.”

Nghiêm Chính Quân hôn một cái lên mặt cậu, Mộc Triệt liền vui sướng xoay người rời khỏi. Hắn ở lại trên sân thượng, sự định hút thêm một điếu nữa.

Mộc Triệt đã chấp nhận hắn!

Mặc kệ đối với người khác thế nào, người yêu đầu vĩnh viễn là điều đặc biệt nhất.

Cho dù là nam nhân, người đầu tiên thượng mình cũng vẫn đặc biệt như thế.

Đối với nô lệ, chủ nhân đầu tiên lại càng đặc biệt nhất.

May mắn hay bất hạnh, Nghiêm Chính Quân đối với Mộc Triệt đã là toàn bộ thế giới của cậu. Hiện tại cậu đã nhận định hắn, cho dù bản thân biết bị hắn bỏ rơi, vẫn ngu ngốc mặc cái quần trinh tiết ất.

Quần trinh tiết, không chỉ mang ý nghĩ trung trinh với hắn, cho dù mặc trên người nữ nhân cũng đều mang theo ý nghĩa nhục nhã, huống hồ là một nam nhân.

Theo lời Nghiêm Chính Quân, hắn đương nhiên hi vọng cả đời có Mộc Triệt bên cạnh. Đời này hắn có rất nhiều thứ nhưng hắn biết mình thật sự cần chính là gì, hắn muốn chính là một nô lệ, một nô lệ do chính bản thân dạy dỗ, một nô lệ đơn thuần, trung trinh, chỉ một lòng một dạ yêu hắn, quan trọng nhất, hắn muốn người đó phải là Mộc Triệt!

Hắn yêu Mộc Triệt, lần đầu tiên nhìn thấy liền cảm nhận được khí chất khác biệt của cậu, sau này đột nhiên cao hứng muốn dạy dỗ cậu, nên mới thử câu dẫn qua internet, đến khi cậu mỗi đêm tiếp thu mệnh lệnh của hắn qua máy tính, hắn liền xác định, cậu chính là nô lệ mà hắn vẫn tìm kiếm.

Hút hết một điếu thuốc, Nghiêm Chính Quân dùng chân giẫm tắt tàn thuốc, trong tâm đã rõ, có một số việc cũng nên bắt đầu chuẩn bị, thời gian của hắn đã không còn nhiều lắm.

 

 

 

 

 

Chương 50: Phi thiếu gia vạn người mê

 

Mây đen ảm đạm vây quanh Mộc Triệt một tháng cuối cùng cũng tan biến, cơ hồ vừa nhận đựoc tin nhắn của hắn cậu liền vội vã chạy đến bãi đỗ xe, nhưng không đợi cậu đến gần, liền phát hiện Nghiêm Chính Quân đang dựa vào một nam nhân xa lạ.

“Nhé! Đấy không phải A Triệt sao? Cuối cùng cũng gặp được cậu!~” Vừa nhìn thấy Mộc Triệt nam nhân liền cười hì hì bước đến chào hỏi.

Nam nhân vừa gặp đã gọi tên thân mật, Mộc Triệt nhịn không được cẩn thận nhìn hắn. Nam nhân nhìn qua mới 20, tướng mạo rất tuấn tú, lại có chút mùi vị bất cần đời, điểm này khiến cậu không nhịn được cau mày, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc nên đối với những loại người như thế cậu không có hảo cảm lắm. Hơn nữa nam nhân còn một đầu tóc ngắn màu rám nắng, tai trái mang một cái hoa tai, trên người nhưng lại một thân tây trang nghiêm chỉnh.

Nam nhân này vừa nhìn liền biết không phải loại người mình thường giao du, thế nhưng hắn lại biết biệt danh của mình, chẳng lẽ là Nghiêm Chính Quân nói chi hắn biết?

Nhìn Mộc Triệt mang theo ánh mắt nghi ngờ, Nghiêm Chính Quân mới cười cười giới thiệu, “Hắn là Cao Vân Phi, bạn của tôi.”

“Uy uy! Chỉ một chữ bạn thôi sao? Ít nhất cũng thêm một chữ thân hoặc là thêm một câu huynh đệ nha? Nếu không nô lệ nhỏ bé đáng yêu của anh liền đem tôi trở thành người qua đường, quay đầu liền quên?”

“Cậu câm miệng!” Nam nhân không biết tiết tháo khiến Nghiêm Chính Quân thực đau đầu…

Quả nhiên, vừa nghe lời kẻ kia, sắc mặt Mộc Triệt đã nháy mắt trắng bệch khó coi, cảm giác bất an không ngừng nổi lên.

Nam nhân biết quan hệ của cậu cùng Nghiêm Chính Quân? Nghiêm Chính Quân lại đột nhiên quay lại tìm cậu, không phải muốn cậu đi hầu hạ người khác chứ? Từng trên mạng xem qua rất nhiều tiểu thuyết loại này, Mộc Triệt cũng biết một chút cái gì là chơi 3P thậm chí NP, hay vài người cùng cưỡng dâm một tính nô gì đó.

“Mộc Triệt!” Nhìn sắc mặt cậu ngày càng khó coi, Nghiêm Chính Quân đến gần ôm eo cậu, “Đừng nghĩ lung tung, quả thật chỉ là bạn. Cậu là nô lệ của tôi, tôi sẽ không để người khác chạm đến.”

Nghe hắn nói, Mộc Triệt mới thoáng yên tâm, nhưng vẫn kéo góc áo nam nhân, “Tôi không muốn bị người khác chạm vào, chỉ muốn làm chó của một mình anh.”

“Ừ!” Nghiêm Chính Quân hoàn toàn nghiêm túc gật đầu đáp lại.

Đáng thương Cao Vân Phi bị bỏ rơi, nhìn hai người kia buồn nôn hết sức, liền không nhịn đựoc muốn kích thích bịn họ, “Uy, A Quân, tôi tốt xấu gì cũng giúp anh theo đuổi người ta, đùng xong rồi cứ như vậy đem tôi quên mất?”

“Giúp đỡ?” Mộc Triệt kỳ quái hỏi.

Nghiêm Chính Quân thở dài, rõ ràng rất không muốn nói, “Là đêm đó, khi đến tìm cậu người thay tôi nói chuyện trên webcam chính là cậu ta.”

Nói cách khác, bộ dạng dâm đãng trên mạng của mình, nam nhân này cái gì cũng nhìn thấy! Thảo nào vừa nhìn thấy hắn đã có thể gọi biệt danh của cậu,là khi cậu online cũng là dùng tên này!

“Lên xe trước!”

Mộc Triệt miễn cưỡng bước lên xe, Nghiêm Chính Quân một cước đem Cao Vân Phi đá vào ghế lái, bản thân lại cùng Mộc Triệt ngồi phía sau.

“Uy! Các người có cần phải tàn nhẫn như thế không? Đêm hôm đó tôi cũng chẳng thấy được mấy, A Quân tên khốn nạn này a! Đến cuối cùng cũng không thấy được!” Một bên khổ sở lái xe, Cao Vân Phi một bên vì mình giải oan. Ngon ngọt cũng chưa ăn được bao nhiêu, hiện giờ lại bị người ta ghét bỏ, đây là trắng trợn khi dễ hắn a.

“A Triệt da mặt mỏng, cậu tạm thời im miệng!”

Tuy Mộc Triệt biết có người giúp Nghiêm Chính Quân online, bất quá sau khi hai người chính thức theo đuổi, liền đem việc này quên mất. Dù đến sau khi xác định quan hệ, Mộc Triệt cũng không nhớ đến chuyện này, Nghiêm Chính Quân biết lúc chịu dạy dỗ cậu sẽ ngoan ngoãn làm theo, nhưng một ít việc lại đặc biệt ngượng ngùng. Lại cái tên khốn nạn Cao Vân Phi này, thế nào cứ vạch áo cho người xem lưng như vậy.

Mộc Triệt kéo Nghiêm Chính Quân lại, oán giận nói, “Một mình anh là đủ rồi, tại sao còn muốn tìm thêm bạn đến? Không phải lúc bắt đầu, anh đều cùng hắn xem chứ?”

“Không có không có, thực sự chỉ có một lần đó thôi, hơn nữa chỉ xem một chút.” Thấy Mộc Triệt nóng nảy, Nghiêm Chính Quân vội trấn an, “Tôi sợ sau khi rời đi, cậu phát hiện bên kia không có ai sẽ tắt máy, nên mới gọi cậu ta tới giúp.” Nếu đêm đó Mộc Triệt rõ ràng kiểm tra ở công ty không có người mới dám làm, hắn làm sao có thể trốn được, hắn là từ nhà chạy đến. Tuy nhà hắn cách công ty không xa, nhưng cũng phải đi gần 20 phút, trước đó phải có người giúp hắn trông cậu.

Cho dù ngay từ đầu đã biết có người xen vào, cho dù cậu cũng không chấp nhất chuyện này nữa, thế nhưng nghĩ đến bộ dáng kia của mình đều bị nam nhân khác nhìn thấy, tâm Mộc Triệt liền nhịn không được cảm giác ủy khuất muốn khóc.

“Được rồi, đừng giận, nếu cậu cảm thấy bị ăn không, tuối nay chúng ta đem hắn lột sạch trói lại, dùng tất cả roi nến cùng dương vật giả hầu hạ hắn, nếu còn chưa hết giận tôi liền giúp cậu chụp lại, sau này mỗi ngày gửi lại cho hắn.”

“Đéo! Sao có thể không nhân tính như vậy a?” Cái tên này có M liền không còn tính người a!

Nghe Nghiêm Chính Quân nói Mộc Triệt mới lộ ra ý cười, không khỏi hỏi, “Cậu ta cũng là M?”

“M?” M em gái cậu a!

Nghe Cao Vân Phi trách móc, Nghiêm Chính Quân nín cười, “Tên này cũng là thầy dạy dỗ.”

“Thầy dạy dỗ?”

“Là người dạy dỗ nô lệ, cậu chớ nhìn bộ dạng này của hắn, trong giới cũng nổi tiếng lắm.”

“Nổi tiếng?” Mộc Triệt nhịn không được lộ ra vẻ mặt mê hoặc, rồi mới thì thào nói, “Rốt cuộc cái vòng tròn này còn có chuyện kỳ quái nào nữa?”

Ta XXOO??? Nhìn vẻ mặt thành thật của Mộc Triệt qua gương chiếu hậu Cao Vân Phi giận đến xém ói máu!

“Ha ha ha, A Phi, hiện tại biết M cũng không dễ bắt nạt rồi a?” Nghiêm Chính Quân không có nữa điểm đồng tình cười ha hả, ôm lấy Mộc Triệt đang ngồi bên cạnh, ở bên tai cậu nói nhỏ, âm thanh lại đủ để Cao Vân Phi nghe rõ ràng, “Thật là một M giỏi, nên cho hắn biết M chỉ để cho S của mình bắt nạt, không phải ai cũng có thể chạm đến.”

Nhìn Mộc Triệt mặt đỏ tim đập tựa trong lòng Nghiêm Chính Quân, dịu ngoan như một chú thỏ nhỏ, trong tâm Cao Vân Phi liền liên tục spam thô tục.

Hai tên tiểu tử vô sỉ, một chút cũng không đáng yêu a!!

“Chúng ta bây giờ đang đi đâu vậy?” Mộc Triệt nhìn cảnh vật không giống đường về nhà Nghiêm Chính Quân, hơn nữa càng chạy càng trở nên xa lạ, không khỏi tò mò hỏi.

“Đem cậu đi bán!” Cao Vân Phi ác độc nói.

“Tôi nhìn cậu là thiếu dạy dỗ!” Ở cùng Nghiêm Chính Quân cũng không tránh khỏi bị nhiễm vài tính xấu của hắn, Mộc Triệt rất trôi chảy đáp lại.

“…”

Cao Vân Phi không nói gì…

Nghiêm Chính Quân cũng không biết nói gì…

Sau một phút im lặng Nghiêm Chính Quân đột nhiên vỗ lên cửa xe điên cuồng cười, “Ha ha ha…Thế nào A Phi? Có phục hay không? Cậu có phục hay không? Nhóc con, bao nhiêu năm không ai nói với ngươi những lời này ha? Ha ha…”

Cao Vân Phi buồn bực, thực sự buồn bực… hắn đột nhiên cảm thấy bản thận từ trêu ngẹo người khác lại đổi thành bị người khác đùa giỡn, hơn nữa còn là bị một thuần M đùa giỡn, hắn vô cùng phiền muộn…

Còn đang cười đến sắp tắt thở, Nghiêm Chính Quân mới nói với Mộc Triệt, “Chúng ta hiện tại đi Tuyệt Sắc, đó là quán bar chủ đề chủ nô tôi cùng A Phi thường đến, người lạ không thể vào, chỉ có người quen thuộc mới được đến.”

Quán bar chủ nô? Mộc Triệt nhịn không được tò mò. Trước khi cùng Nghiêm Chính Quân phát sinh quan hệ, Mộc Triệt vẫn rất muốn tìm được phương pháp tiến nhập vòng tròn này, cũng ảo tưởng tìm được một chủ nhân trong hội. Cho dù hiện tại cậu đã là nô lệ của Nghiêm Chính Quân, nhưng đối với những nơi như thế này bản thân vẫn tràn ngập tò mò.

Thấy vẻ mặt tò mò của Mộc Triệt, Cao Vân Phi tính xấu không đổi không nhịn được dọa cậu, “Hi hi, sau khi vào cậu tốt nhất theo sát A Quân, nếu không lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt đi.”

“Vẫn chính cậu mới cần cẩn thận đó, Phi thiếu gia vạn người mê!”

Da đầu Cao Vân Phi tê rần, không chịu yếu thế phản kích, “Có bản lĩnh cùng đem cậu với tôi ra bán, còn không biết ai sẽ bị mua trước a!”

“Đéo (nguyễn văn là ‘đéo đỡ được’) ! Tôi nhìn cậu đúng là thiếu dạy dỗ, dám đem người của tôi đi bán?” Nếu hiện tại hắn ta không lái xe, Nghiêm Chính Quân thực sự muốn một cước đá lên.

Cao Vân Phi hai mắt trợn trắng, không lên tiếng.

Nhìn bọn hắn đấu võ mồm một lúc, Mộc Triệt mới xen vào hỏi, “Cái gì bị bán đi?”

“Chính là…”

Nam nhân nói nhỏ, một tay lại ám muội thuận theo eo cậu, một đường trượt đến hậu huyệt, ý xấu dùng sức bóp lấy.

Mặt Mộc Triệt một trận đỏ, nhỏ giọng nói, “Tôi là nói, Phi thiếu gia tại sao bị bắt đi?”

Nghiêm Chính Quân liền ghé vào tai cậu nhỏ giọng cười, giọng nói trầm ấm khiến tâm Mộc Triệt như bị vuốt cào, “Này vẫn không rõ sao? Tôi muốn vài ngày không làm cậu, cậu sẽ đem tôi bắt trở về, rồi mới…”

“…” Lão đại, tôi còn đang lái xe có được hay không? Các người muốn ve vãng thì chờ về nhà a!

Mộc Triệt cũng đỏ mặt đem Nghiêm Chính Quân đẩy ra, có người ngoài ở đây cậu thực sự không quen. “Nhưng mà cậu ta vừa nói đem cái gì ra bán?”

“Chính xác là chức nghiệp điều giáo sư! Nghề nghiệp của A Phi là thầy điều giáo, mà tôi chỉ là xuất phát từ hứng thú, A Phi cho tiền hắn liền làm, mà tôi thì phải thuận mắt mới được. Dùng tiền mua luôn tương đối dễ dàng, cho nên M đối với hắn khá lớn mật, cũng không dám tùy tiện đến gần tôi.”

“Hừ hừ!” Một đường bị khi dễ Cao Vân Phi ác độc hừ hừ hai tiếng, cười đáp, “Cho nên, quan hệ tôi cùng nô lệ chỉ có tiền, A Quân với bọn họ là cảm tình. Ngay lúc hắn theo đuổi cậu, tên M bị hắn vứt bỏ còn đòi sống đòi chết náo loạn cả một đêm.”

Cảm giác bị nam nhân vứt bỏ, Mộc Triệt vẫn nhớ rõ, nghe Cao Vân Phi nói xong sắc mặt không khỏi một trận tái nhợt.

Biệt cậu lại nghĩ đến chuyện không vui, Nghiêm Chính Quân cho cậu một cái hôn an ủi, rồi mới ngẩng đầu cho Cao Vân Phi một cái liếc mắt, “Không phải cảm tình, là cảm giác! Nói chung trước đây theo đuổi bọn họ chỉ là nhu cầu, hiện tại có A Triệt, những thứ khác cho người.”

“Không thèm, hiện tại đã mệt muốn chết tôi!” A Phi cực kỳ khó chịu nói thầm.

 

Tagged: , ,

Bình luận về bài viết này